Chương 1: Ta là Lục Dương

[Dịch] Trọng Sinh Phấn Đấu Thời Đại

7.074 chữ

12-10-2023

"Bạn học, bạn học..."

Giọng nói truyền đến bên tai

Lục Dương chậm rãi mở mắt, trước mặt là một thiếu nữ trẻ tuổi đang lo lắng nhìn mình.

Muội tử xinh đẹp này ở đâu ra vậy?

Còn mặc áo khoác trắng.

Chết tiệt!

Ổ D không phải đã sớm trống rỗng rồi sao? Làm sao mình còn mơ giấc mơ như vậy được?

"Ta là tình nguyện viên của khoa y học, đồng môn, ngươi ban nãy bị cảm nắng rồi."

Khoa y học?

Bị cảm nắng?

Nàng... Kêu ta là bạn học.

Một trận gió thổi tới, mặt hắn cảm nhận rõ ràng xúc giác, không giống như là đang nằm mơ.

Trong lúc Lục Dương đang nghĩ ngợi lung tung thì nghe được âm thanh vang dội truyền tới.

Hắn quay đầu nhìn lại.

Trên bãi tập, từng nhóm tân sinh mặc quân phục xanh biếc xếp hàng chỉnh tề, thẳng tắp đứng dưới ánh mặt trời.

"Hóp bụng, ưỡn ngực, ngẩng đầu..."

Giáo quan đi qua đi lại.

Lục Dương không thể tưởng tượng nổi, trong lòng sinh ra một ý tưởng ngớ ngẩn .

Ta không phải là sống lại sao.

Hắn lại nhìn trang phục của mình, đồng dạng cũng là quân phục, hắn còn không tin tưởng, véo đùi mình một cái: á! đau quá.

"Đồng học, ta đưa ngươi đi Bệnh viện đi."

Nữ sinh thần sắc quái dị mà nhìn Lục Dương, trong lòng suy nghĩ hắn vì sao lại tự nhiên véo bản thân mình .

"Không cần đi bệnh viện..."

Lục Dương còn có chút khí lực, hắn giãy giụa đứng lên, " Không sao."

"Thật sự không có việc gì?"

"Không có gì , khả năng cần nghỉ ngơi một chút."

Lúc này, Lục Dương đã xác định hắn sống lại, về tới năm thứ nhất đại học, thời điểm cũng chính là năm 2010.

Nói đúng ra là mùa thu năm 2010, hắn đang học quân sự tại đại học.

Trùng sinh đối với Lục Dương mà nói, cũng không phải một việc khó có thể chấp nhận, trong tương lai hắn là biên kịch thâm niên cũng là tác giả tiểu thuyết văn học mạng, xuyên việt trùng sinh những thứ này không biết nhiều thì cũng biết ít .

"Không có việc gì là tốt rồi."

Nhìn Lục Dương không giống như là giả vờ, nữ sinh thở phào nhẹ nhõm, lộ ra nụ cười ngọt ngào.

Lục Dương lúc này mới cẩn thận quan sát nàng.

Áo khoác trắng không thể che lấp hết vẻ đẹp mỹ lệ , mắt ngọc mày ngài, mặt trái xoan trắng nõn không thể tưởng tượng nổi, mái tóc dài cột đuôi ngựa , cao chừng một mét bảy.

Bất kể để ở nơi đâu, đều phù hợp làm nữ thần.

Lục Dương hít sâu một hơi.

"Học tỷ, ngươi tên gì vậy?"

"A, ta là Tống Giai."

"Ta là Lục Dương."

"Tống Giai học tỷ, ta phải về ký túc xá rồi, cám ơn ngươi."

"A... Không cần khách khí."

Tống Giai nhìn theo tân sinh quay người rời khỏi, thẳng đến khi hắn biến mất tại góc rẽ, nàng mới thu hồi ánh mắt.

Tân sinh này thật kỳ quái?

Dựa vào trí nhớ, Lục Dương tìm tới ký túc xá của mình , khu tám tầng 5 phòng 504.

Một hơi leo đến năm tầng, Lục Dương mệt mỏi thở hồng hộc.

Ngược lại không phải là bởi vì thân thể này không tốt, mà là do khí hậu không quen nên bị cảm, lại kéo bệnh đi phơi nắng lên làm bệnh tình nặng thêm

Đợi đến cửa phòng ngủ, mới phát hiện, phòng ngủ đã bị khóa lại, là một ổ khóa sắt, Lục Dương sờ lên túi, không phát hiện ra chìa khoá.

Có lẽ ở đằng kia.

Lục Dương nhón chân lên, sờ lên khung cửa trước mặt, đã tìm được một chiếc chìa khóa mới tinh.

Cắm vào ổ khóa.

Rặc rặc.

Ổ khóa nhẹ nhàng mở ra.

Nhìn thoáng qua ký túc xá, Lục Dương tìm đến giường của mình ngồi xuống, hắn nhìn căn phòng có bốn chiếc giường, ở giữa có lối đi rộng, mỗi bên chiếc giường đều có một chiếc bàn mới, chắc là mới đổi mới năm nay, chỉ có điều đáng tiếc nhất trong cạnh phòng này là nhà trường không có lắp đặt máy điều hòa trong phòng .

Lục Dương leo đến giường của mình, đem chăn xếp thành khối đặt ở trên mặt bàn, sau đó nằm trên chiếc giường nhỏ suy nghĩ về cuộc đời.

Ta là ai, ta vì sao Trọng Sinh.

Hắn cũng không phải khởi điểm trong cô nhi viện một mình, cha mẹ khoẻ mạnh, còn là con một, không có muội muội, hoàn toàn không phù hợp yêu cầu trùng sinh của nhân vật chính

Gia đình coi như là hạnh phúc, cha mẹ đều thương hắn, cũng không có sự tình gì tiếc nuối, điều đáng tiếc duy nhất là mùa đông năm tới chia tay bạn gái từ thời cấp 3

Trong đầu Lục Dương liền hiện ra một hình bóng ôn nhu, tình cảm cấp 3 thật đơn thuần, chỉ cần cùng một chỗ học tập, dắt tay nhau đi vòng quanh sân trường thế là mối tính đầu ra đời.

Nguyên nhân chia tay cũng không tính máu chó, chủ yếu là Quan Nguyệt quá thiếu khuyết cảm giác an toàn rồi, nói một cách khác, chính là dính người... Lục Dương lúc học Đại Học năm 2 lại say mê trò chơi mới ra là Liên minh huyền thoại, nên tất cả thời gian đều dành để chơi game, nhiều khi Quan Nguyệt điện thoại tới cũng không nghe, lâu ngày, tình cảm liền phai nhạt...

Khi đó da mặt hắn quá mỏng, lại xấu hổ khi gọi điện nói xin lỗi.

Bây giờ nhớ lại.

Trẻ tuổi a! !

Quan Nguyệt là nữ nhân mà trong tương lai đốt đèn lồng đều tìm không thấy, ta thế mà chia tay chỉ vì mải chơi game, nhớ lại nhận ra lúc đó thật ngu ngốc.

Ta tuy rằng không phải nhân sĩ thành công, nhưng tốt xấu có nhà có xe, tiền gửi ngân hàng chín số, làm sao lại sống lại đây? Chẵng lẽ ông trời xem ta quá tầm thương nên mới cho làm lại cuộc đời lần nữa sao?

Hoặc là nói, độc giả nguyền rủa có hiệu lực rồi hả?

Trước khi trọng sinh không lâu, bởi vì làm một kịch bản mà để hai nhân vật chính cùng bị ung thư chết nên hắn liền bị vô số độc giả chửi rủa, trong đó cũng không thiếu câu mời hắn chạy trở về từ trong bụng mẹ lần nữa.Vuốt đầu, Lục Dương quyết tâm không muốn nghĩ nhiều như vậy, sống ở đâu thì theo phong tục ở đấy, tốt nhất là ngủ một giấc cho thân thể hồi phục lại.

Mơ mơ màng màng, Lục Dương tiến nhập mộng đẹp, thức dậy, trời đã tối rồi.

Tỉnh lại lần nữa, Lục Dương chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, có lẽ là trùng sinh mang tới cho hắn cảm giác tốt đẹp, ngủ một giấc, thân thể vậy mà khôi phục.

Còn là mười tám tuổi.

Trước khi Trọng Sinh hắn thường hút thuốc uống rượu, tàn phá hết thân thể của hắn , còn thức trắng đêm viết kịch bản nên thường mang con mắt gấu mèo đi gặp người, nhìn dáng vẻ hiện tại bây giờ trông thật là tốt.

"Lục Dương, ngươi đã tỉnh."

Người nói chuyện là Lưu Lỗi, một hán tử da đen cường tráng, nhìn qua như một nông dân, kỳ thật trong nhà làm trang phục bảo hộ, đoán chừng có ít nhất mấy trăm vạn.

Một cặp mắt hầu như dán vào máy tính xem hoạt hình, Đinh Siêu cố lắm mới quay đầu lại hỏi:

"Lục Dương, ngươi hôm này làm giáo quan sợ hãi đấy, tình hình bây giờ thế nào rồi”

"Không sao." Lục Dương đứng dậy xuống giường, "Hai ngày trước bị cảm, hôm nay lại phơi nắng, nên hơi choáng đầu, hiện tại tốt rồi, các ngươi có đi ăn không? Ta mời!”

Lần nữa chứng kiến bạn cùng phòng, Lục Dương cũng cảm thán muôn vàn.

Sau khi tốt nghiệp mỗi người trời nam đất bắc, Lưu Lỗi kế nghiệp gia đình mình đi Đô thành buôn bán, Đình Siêu thì thi đậu công chức nên được phân công về một hương trấn nào đó công tác.

Về phần Lý Minh Bác, sau khi tốt nghiệp nghe đồn là bị lừa đi bán hàng đa cấp, đến lúc lão đại Lưu Lỗi kết hôn mời tiệc cưới hắn cũng không có đến tham gia

Cho dù đại học năm bốn khó tránh khỏi có chút mâu thuẫn nhỏ, nhưng so sánh với tình bạn bốn năm đại học thì không có chút ý nghĩa gì.

Lục Dương đi tới buồng vệ sinh rửa mặt.

Đi ra vỗ mạnh bả vai Đinh Siêu, vung tay lên: "Đi thôi, liên hoan đầu tiên của phòng 504."

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!